
Hôm qua, đi làm về đã mệt mỏi mà chồng em còn nhăn nhó, đòi nói chuyện với em về vấn đề nuôi dạy con cái. Thực ra là vấn đề nuôi con thôi, chứ con bé nhà em còn nhỏ, vợ chồng em cũng chưa chú trọng lắm vào việc dạy con.
Chả là con bé nhà em cũng được gần 3 tuổi rồi mà nhỏ chút éc, ngót nghét được có 13kg. Lúc ẻm còn bé cũng sổ sữa lắm, chưa được 1 tuổi đã 10-11kg. Vậy mà không biết sao càng lớn càng chậm tăng cân. Cả năm mà lên được có 1 kg nên ốm tong ốm teo. Đã thế lại còn hay cảm sốt, sổ mũi, tối thì quấy khóc. Nhìn chung là ốm và yếu.
Thế là ông chồng em đổ hết mọi tội lỗi ấy lên người em. Nói em không biết chăm con, làm mẹ mà thế này thế khác. Nói thiệt với các chị là em nghe mà em đau lắm. Có mẹ nào mà không muốn con tròn, con khỏe không các chị? Mà ổng nói như em thể em là “mẹ mìn” vậy. Mà có phải là em bỏ bê nhà cửa con cái đâu.
Em cũng phải làm mốc mặt để có tiền tã sữa cho con, chứ một tháng ổng đưa em có mấy triệu, không đủ tiền học phí với tiền ăn của con chứ đừng nói tiền điện, nước, internet hay ăn uống gì trong nhà. Rồi việc gì cũng đến tay em, ổng không hề mó vào một công việc nhà nào. Công việc duy nhất ổng làm là đưa con đi học (chỉ đưa thôi, còn em phải đón về).
Đến lúc em nói vậy anh phụ em làm việc nhà hoặc đưa và đón con đi học để em có thêm thời gian chăm sóc ăn uống cho con. Thế mà ổng la lên:
– Đó là việc của phụ nữ. Tại sao anh phải làm?
– Thế đó chả phải con anh à? – Nếu anh ở một mình thì anh sẽ chăm con, còn có vợ thì tại sao anh phải làm?
– Vậy anh đừng có ý kiến nữa. Cứ để con đó cho tôi, con nó ra sao thì tôi tự chịu. Không làm mà sao anh có ý kiến nhiều thế?
– Nói thế mà nghe được à? Thế thì chia tay đi. Tôi không chấp nhận cô vợ như cô.
Nói thiệt với các mẹ là nghe đến đó thì em cảm thấy cuộc đời em nó thật bi kịch. Té ra trong lòng chồng em, em chả khác gì con osin hay đẻ mướn thôi. Cái gì cũng phải chu toàn, việc gì cũng phải chu toàn, nhà cửa không gọn gàng cũng lỗi của vợ, nhà nhỏ cũng lỗi của vợ, con bệnh lỗi vợ, con ốm cũng lỗi của vợ. Còn chồng chỉ là người chỉ đạo thôi, nói gì cấm cãi. Cãi là đòi bỏ vợ.
Nói thiệt không có con thì em cũng ký đơn cái rẹt giải thoát khỏi bể khổ cho rồi. Chứ giờ toàn nghe những câu đau lòng kiểu: “Tôi không quan tâm cô nghĩ gì”, “tôi không quan tâm cô làm gì, miễn sao…”. Vậy thì anh quan tâm cái đ* gì, chắc là quan tâm mấy con mặt hoa da phấn, õng à õng ẹo ngoài đường thôi chứ gì. Em nghĩ chắc ở ngoài có em nào xinh tươi mơn mởn rồi nên về nhà kiếm cớ gây nhau với vợ đây mà. Thiệt là điên tiết máu.
Giờ em mới biết, bi ai lớn nhất của người phụ nữ là cưới nhầm chồng. Cưới nhầm chồng không chỉ khiến cho mình mệt mỏi, bế tắc trong cuộc hôn nhân mà còn khiến cho con cái khổ sở vì mối bất hòa dai dẳng của cha mẹ.
Em đã phải ngừng cuộc cãi vã khi thấy con bé nhà em nó khóc thét lên, mếu máo vì cha mẹ to tiếng. Em xót con và xót xa cho bản thân mình quá. Sao phận phụ nữ khổ như vậy, đã nhẫn nhịn, chìu chồng hết mình. Ổng nói muốn mua nhà, em cũng đi vay mượn khắp nơi để mua, rồi cố gắng cày bừa kiếm tiền cùng nhau trả. Rồi ổng kêu mệt không chăm con được, em cũng nhận hết phần chăm con. Ổng kêu đàn ông không thể làm việc nhà, em cũng gánh nốt. Giờ đến mức này thì nói thiệt là em cảm thấy không còn đủ sức mà chạy theo yêu cầu của ổng nữa chị em à.
Càng ngày em càng cảm thấy “hôn nhân là mồ chôn của ái tình”. Em cảm thấy ở với nhau thật sự là một sự ngược đãi tinh thần khi mà khi nào cũng phải để ý xem chồng vui hay buồn. Đôi khi không mệt vì con quấy khóc mà mệt vì nhìn cái bản mặt nhăn nhó của chồng, mệt bởi những câu nói tàn nhẫn của chồng.
– Tùy anh. Em cũng mệt mỏi lắm rồi. Nếu anh thích ai thì đi cưới người đó đi. Con, anh muốn nuôi em cho anh nuôi.
– Anh làm sao mà nuôi con một mình được?
– Vậy anh thấy ai nuôi được thì cưới về mà nuôi. Em mệt mỏi lắm rồi.
– Nếu có người nuôi con tốt hơn em thì mình đã xong rồi
– Anh tưởng chỉ có anh là vậy à. Xin lỗi anh, nếu có ai làm cha cho con tốt thì em cũng chia tay anh rồi…
Thế đấy, hôm qua em đã nói hết, nói toẹt ra những mệt mỏi mà mình đã chịu đựng. Em thấy chả việc gì phải cố gắng nữa cả. Bởi người ta chẳng quan tâm đến những cố gắng của em, chẳng quan tâm em nghĩ gì, em cảm thấy gì. Đàn ông họ chỉ quan tâm sự mệt mỏi của họ. Họ cho họ cái quyền được bạo hành vợ con cả thể xác lẫn tinh thần.
Em đã chuẩn bị tâm lý rồi, em sẽ không nhịn nữa đâu, không yêu thì chia tay chứ chẳng thể nào sống kiểu chế độ phong kiến thế này được ạ. Em vừa đọc những dấu hiệu chồng không còn yêu vợ và thấy chồng em có đủ cả. Chắc em phải tính đường thôi các chị ơi…
1. Anh ấy không có bất cứ nỗ lực nào trong mối quan hệ
Tất nhiên, hôn nhân cần sự nỗ lực và vun đắp từ hai phía. Có thể mọi thứ sẽ không hoàn hảo như kiểu 50/50, phụ nữ thường phải là người cố gắng nhiều hơn. Nhưng nếu trong cuộc hôn nhân này, chỉ một mình bạn đang phấn đấu, lo lắng cho gia đình, anh ấy gần như không có một chút nỗ lực nào vì vợ, đó là dấu hiệu anh ấy không còn quan tâm tới việc giữ gìn mối quan hệ của mình nữa.
2. Lôi những tật xấu của vợ ra để công kích
Mọi người trong chúng ta đều có những thiếu sót. Nhưng nếu anh ấy luôn than phiền về những lỗi lầm, tật xấu của vợ, thậm chí là trước mặt người khác… Nó là biểu hiện cho thấy anh ấy luôn luôn không hài lòng về bạn và giữ những điều đó ở trong đầu để rồi gặp ai anh ấy cũng muốn kể ra cho nhẹ bớt.
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa.
3. Không còn mặn mà với chuyện chăn gối
Rõ ràng, một cuộc hôn nhân hạnh phúc là cuộc hôn nhân mà ở đó vợ chồng hòa hợp, gắn bó với nhau về thể xác. Khi người đàn ông trở nên dửng dưng, ít nhu cầu thậm chí coi việc gần gũi vợ là trách nhiệm, không còn gì rõ ràng hơn việc anh ta đã chán vợ rồi.
4. Không tha thứ cho vợ
Tình yêu là chấp nhận sai lầm của nhau và bỏ qua để cùng hướng tới tương lai. Vì thế, khi tình yêu không còn nhiều, họ sẽ rất khó để tha thứ. Nếu như trước những sai lầm mà bạn mắc phải, anh ấy ích kỉ không chịu bỏ qua, nói mãi về nó và lấy điều đó làm nỗi hận trong lòng, chứng tỏ, anh ta không còn yêu bạn nữa.
5. Đặt mọi thứ khác lên trước vợ Cuộc sống bận rộn với hàng trăm việc phải quan tâm, nhưng một người đàn ông yêu vợ sẽ luôn đặt vợ và gia đình ở vị trí ưu tiên. Ngược lại, đàn ông đã không còn tình cảm, họ sẽ cố gắng lấp đầy mọi khoảng trống thời gian của mình bằng những việc khác và chẳng muốn bên vợ.
Vào những ngày cuối tuần, khi bạn muốn cùng chồng đi nghỉ ngơi, du lịch ở đâu đó hoặc chí ít là hai vợ chồng ở nhà cùng nhau tận hưởng những bộ phim, nấu ăn… thì anh ấy lại đi ra ngoài chơi tennis, đá bóng… hoặc bất cứ lí do nào khác để miễn là không phải ở nhà.
6. Luôn đổ lỗi cho vợ
Nếu trong đầu họ có chỗ cho tình yêu, hận thù và bực tức sẽ không xuất hiện. Bởi thế khi người đàn ông nhìn đâu cũng thấy đấy là lỗi của vợ, cho dù vì những lí do khách quan anh ấy cũng quy kết “tại vợ không chu đáo nên mới để hoàn cảnh tác động tới” thì có nghĩa chồng đã không còn tình cảm với vợ nữa.
7. Không quan tâm tới sức khỏe của vợ
Trong cuộc đời con người, sức khỏe là vốn quý, và nếu ta muốn đồng hành với một người đến hết cuộc đời, ta cũng sẽ quan tâm, lo lắng tới thể trạng của người ấy như chính mình vậy. Thế nhưng với một người chồng thờ ơ trước bệnh tình của vợ, vợ có mệt mỏi hay ốm yếu anh ấy cũng không mấy bận tâm, không đưa ra lời an ủi nào cho bạn vào những ngày bạn thấy tồi tệ nhất… Đó là bằng chứng cho thấy, với anh ấy, bạn không còn quan trọng nữa.